Chị Đào (part2): Cái đơn xin vay vốn, ngực, mông và chị Đào


(Đoạn cuối phần 1) Chị Đào trở về làng với một tâm trang thực sự phấn khởi. Hôm nay, đi trên đường làng, chị cũng đã tự tin hơn để ngửa mặt nhìn mọi người. Đúng, phải tự tin chứ, mình sẽ hoàn lương, mình sẽ có vốn làm ăn, mình sẽ là nữ doanh nhân trong một ngày không xa kia mà nhỉ. Không tội gì phải tự giết bản thân mình bằng quá khứ nhơ bẩn đó nữa, mình không cứu mình thì ai cứu nhỉ? – chị Đào nghĩ.

Bởi thế nên hôm nay, gặp ai chị Đào cũng chào chứ không cúi mặt lầm lũi đi như trước nữa. Kể cả gặp ông Phùng – cái gã dâm dê đê tiện nhất làng, lúc nào gặp chị cũng tìm cách để vô tình quẹt tay vào ngực chị– chị cũng chào.

Lúc đi qua nhà văn hóa xóm, gặp mấy bà đang xì xụp chuyện trò, chị Đào cũng chào. Hành động của chị làm cho các bà ấy ngạc nhiên kinh khủng, chị đi qua 1 đoạn rồi mà vẫn nghe thấy họ bảo nhau:

– Ơ, con Đào cave hôm nay lạ nhỉ?

Kệ, kệ nhé, từ nay chị kệ nhé, thích nói gì thì nói nhé, cứ đợi đấy mà xem cách chị làm người – suy nghĩ như vậy, chị Đào lại vui vẻ lái xe về nhà. Hôm nay, lần đầu tiên, chị không có cảm giác xấu hổ khi mình là một đứa con gái bán dâm nữa. Chị tin vào một ngày mai….

(Phần 2): Chẳng phải là dân mê tín gì, nhưng lần này thì chị Đào cũng chọn ngày để làm cái việc trọng đại.

Chị suy nghĩ kĩ lắm rồi, trở về con đường lương thiện đã khó, nhưng hoàn lương rồi biết làm lại cuộc đời mới là khó hơn. Vậy nên, mọi thứ với chị đây là ngã rẽ, là bước ngoặt nữa của cuộc đời, đánh dấu viên gạch đầu tiên của một nữ doanh nhân thành đạt trong tương lai thì sao, nhỉ? Cứ mang theo suy nghĩ ấy, từ hôm trở về đến nay, chị Đào vui lắm.

Chị Đào sinh vào đúng hôm rằng, vào tháng 10 âm lịch năm 1987 (Đinh Mão). Theo giấy tờ thì chị 33 tuổi, nhưng về quê và mẹ chị thì nhất định bảo chị là 34 tuổi, nên là ra ngoài ai hỏi chị nói 34, còn lúc bị đưa lên đồn công an thì khai báo tuổi 33. Nữ mệnh Đinh Mão như chị cầm tướng tinh: Con Gà. Con dòng Xích Đế, cô quạnh.

Chị còn nhớ, ngày còn nhỏ, bà con chòm xóm ai cũng bảo: con bé Đào sinh đúng hôm rằng sau này vừa khó nuôi, vừa khác thường lại có tài giỏi giang. Mà sau này, ngẫm lại chị thấy chẳng đúng tẹo nào. Chiij từ ngày nhỏ nổi tiếng là ít đau ốm nhất trong 3 chị em, ăn uống thì xô bồ không kén chọn nên cứ lớn vù vù. Tính khí thì cũng chẳng có gì khác thường, đi học thì cũng chỉ trung bình đến trung bình khá là hết vẹo. Còn tài giỏi thì lại càng không, hơn chục năm bôn ba khắp mọi nơi từ Nam chí Bắc, chưa một ai khen chị gỏi cái gì cả.

À không, đúng ra thì có, có một lần. Ấy là cái đận chị ở biên giới Lạng Sơn, vì chưa tìm được ông bà Tú nào đón nhận nên chị Đào vật vờ “bán hoa dạo” cho mấy gã bốc vác hàng qua biên khu này. Có lần chị phục vụ một thằng khách người Tàu, hôi nhếch nhưng được cái cũng lắm mồm và biết bập bẹ nói tiếng Việt. Cái hôm ấy, sau khi móc tờ 500 nghìn tiền Việt ra trả, nó nheo mắt nhìn chị và khen “em thổi kèn rất phê, giỏi lắm”…..

Haizzzz, nghĩ đến mà thấy nhục nhã ghê tởm chính mình, nhưng quả thực lần ấy là lần duy nhất có người khen chị…giỏi.

Chị Đào đặt tờ giấy trắng lên bàn rồi nghiêm túc đặt bút viết.
Cộng hòa xã hội….. này, Độc lập tự do….này….

Chị nắn nót từng chữ một, vừa nghĩ, vừa đọc nhẩm rồi viết. Viết xong được cái tên ĐƠN XIN VAY VỐN, chị bắt đầu trình bày theo thể thức viết một cái đơn đã được học cái đợt vào đồn công an lần đầu. Ấy là cái lần mà chị được người ta dạy cho cách viết đơn xin….tại ngoại chờ điều tra (lý do vì chị đang đi khách là một thằng buôn ma túy thì bị công an ập vào bắt ngay trong nhà nghỉ).

Viết được một lúc, chị bắt đầu thấy vào thế bí khi đến cái đoạn trình bày nguyên nhân lý do. Thực lòng chị không muốn viết vào cái đơn này nói rằng chị là một con cave giải nghệ, nhục nhã lắm rồi giờ lại đi viết hẳn một cái đơn để cho cả cái thế giới biết thêm nữa hay sao.

Nhưng, không viết thì cũng không được. Vì nếu không khai là cave giải nghệ thì chị làm gì có thuộc diện được hỗ trợ chính sách cho vay vốn đâu? Thôi thì nhục thì cũng nhục rồi, nhục thêm lần nữa để làm người xem nào! – nghĩ thế nên chị lại nắn nót viết.

“Tôi được biết nhà nước đang có chính sách hỗ trợ người dân vay vốn làm ăn. Cụ thể là Theo Quyết định số 02 năm 2020 của Thủ tướng Chính phủ, chương trình thí điểm hỗ trợ vay vốn cho người bán dâm hoàn lương, người nhiễm HIV, người sau cai nghiện ma túy… tại 15 tỉnh, thành phố sẽ được tiếp tục kéo dài đến hết 31-12-2020….

Tôi là một người từng làm nghề bán dâm đã nhiều năm nay, làm việc ở nhiều tỉnh thành trên cả nước, trong đó lần gần đây nhất trước khi giải nghệ thì tôi đang bán dâm ở thị trường biển Quất Lâm. Xét thấy bản thân cũng đã có tuổi không thể tiếp tục theo cái nghề mà xã hội chê cười nữa, tôi quyết định hoàn lương, trở về với đời thường để làm kinh tế. Vậy tôi làm đơn này kính xin các cấp ngành phê duyệt cho tôi được vay vốn 20 triệu để khởi nghiệp theo diện người bán dâm hoàn lương về làm kinh tế. Nếu được phê duyệt, tôi xin hứa sẽ chăm chỉ làm ăn để trở thành doan nhân của xã nhà và cam kết không trở lại nghề bán dâm.

Tôi xin chân thành cảm ơn!”

Sau khi ngồi đọc đi đọc lại, chỉnh sửa vài lần, cảm thấy ưng rồi, chị Đào mới đứng dậy thay đồ để đi nộp đơn.

*****

– Cháu chào chú ạ, chú ơi cho cháu vào gặp anh Mạnh cán bộ vay vốn của xã ạ? – chị Đào cởi khẩu trang, thò đầu vào ô cửa sổ nói với ông bảo vệ ở cổng UBND xã.

Nheo cặp kính, ông bảo vệ nhìn chị một lượt từ trên xuống dưới, rồi bảo:
– Cô đi vào sân, rẽ phải vào lán cất xe, xong đi lên tầng 2, rẽ phải tiếp là đến phòng anh Mạnh. Ngay phòng đầu ấy!
– Vâng, cháu cảm ơn chú – nói rồi chị Đào mở cửa phi thẳng vào khu lán để xe.

Ông Mạnh, cán bộ chuyên trách vay vốn của xã, năm nay hình như cũng cỡ bốn nhăm bốn sáu (45,46) rồi thì phải. lại cái bộ dạng nheo nheo cặp kính, ông ấy dòm chị Đào từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.

Hôm nay chị Đào ăn mặc khá nhã nhặn chứ không hở bồng hở bưởi như mọi khi nữa. Một chiếc chân váy gần tới đù màu đen, một chếc áo sơ mĩ cách điệu màu trắng được phối vào khiến cho chị trong giống một nhân viên văn phòng hơn là….
– Cô ngồi đi, có việc gì à?

Ông này không béo phệ bụng như các vị cán bộ khác cô từng gặp, trái lại lão trung trương người, dao cũng vừa tầm, được cái nước da thì khá sáng sủa, trắng trẻo dù chẳng mái tóc thì cũng đã lốm đốm hoa râm. Điều đặc biệt trên khuôn mặt của lão khiến chị Đào chú ý nhất là bộ ria mép con kiến, theo kinh nghiệm bao nhiêu năm…làm nghề của mình, chị khẳng định lão này cực kỳ dâm dê và thuộc phường lưu manh chứ chả tốt đẹp gì đâu.

– Dạ vâng – vừa khẽ kéo vạt áo xuống cho đỡ có khe hở lúc ngồi bởi đôi ngực khủng của mình, chị Đào nhẹ nhàng trả lời ông Mạnh – báo cáo anh, em lên xin vay vốn ạ?

Đừng quên nhấn nút theo dõi - follow kênh tiktok NHÀ BÁO NGỰ MIÊU - chia sẻ về khủng hoảng truyền thông  để không bỏ lỡ những video hữu ích nhé!

Kinh nghiệm bao nhiêu năm…làm nghề của mình, chị khẳng định lão này cực kỳ dâm dê và thuộc phường lưu manh.

Lại cái điệu bộ nheo nheo kính, lão hỏi:
– Cô ở thôn nào nhỉ? Nhìn giống người thôn Giềng?
– Vâng đúng anh ạ, em là Đào con bà Thoan ở Giềng ạ
– Đào nhà bà Thoan à? – lão Mạnh cắt ngang lời chị Đào rồi gã lại…nheo kính. Nhưng lần nheo kính này, gã tỏ ra thô lỗ hơn, đứng hẳn dậy nhìn chị từ đầu đến chân. Rồi dừng hẳn tầm mắt, nhìn chằm chằm vào ngực chị như muốn ăn tươi nuốt sống. Lão buông lời hỏi…đểu:
– Tôi nghe thấy bảo cô làm ăn ở đâu lắm tiền lắm cơ mà, sao nay lại về quê đi vay vốn thế này. Đâu, đưa đơn đây tôi xem nào!

Đào chia tay đưa cho lão Mạnh lá đơn, lúc này đôi mắt lão đảo liên hồi, lúc thì giả bộ như chẳng quan tâm gì, lúc thì tỏ rõ là đang chằm chằm nhìn ngực chị. Cũng chẳng có gì bất ngờ, dạng đàn ông như này, Đào còn lạ gì nữa…. Haizzzz!

– Chả giấu gì anh – Đạo ngập ngừng trình bày – em chót dại nên từng lầm lỡ….em…em…. Giờ em muốn về quê làm ăn đàng hoàng lương thiện anh ạ.

Liếc mắt đọc xong lá đơn, lão đẩy lại về phía Đào:
– Gớm, đã có gan viết đơn, có gan đến đây rồi thì còn ngại con mẹ gì nữa, cô cứ thẳng thắn mà trình bày. – Lão Mạnh cũng tỏ ra là sòng phẳng dù là cái cách mà hắn thể hiện thì giống thằng ném bả chó hơn là một cán bộ xã.

– Vâng! – chị Đào nói tiếp – thì thế ạ, nên giờ may quá, được nhà nước cho chính sách vay vốn để những đứa lỡ dại như chúng em hoàn lương là lại từ đầu anh ạ.

Thò tay rút điều thuốc lá, lão Mạnh rít một hơi khá sâu, rồi lại nheo mắt kính, quay sang nói với chị:
– Thí điểm thôi, ý tôi là chính sách này mới đang làm thí điểm thôi. Cả nước được hơn chục tỉnh, còn muốn rộng rãi mọi địa phương thì phải sang năm 2021 cơ.

Chị Đào ngồi im lắng nghe.
– Huyện mình đợt này được duyệt cho vay vốn gần 3 tỷ, xã mình được 400 thôi. Cô làm đơn muộn quá, hết rồi – lão Mạnh lạnh lùng nói.
Tức thì chị Đào cảm thấy cuống, hỏi vội:
– Ôi chết, 400 triệu mà sao đã hết rồi ạ. Mới bắt đầu chính sách được bao ngày đâu ạ mà đã hết thế bác?
Chả chờ chị Đào nói thêm, lão Mạnh nói như vả luôn vào mặt chị:
– Gớm nữa, cái xã này có thiếu gì bọn cave đâu, 400 là còn ít nhé, kể ra mà cho vay hết được có khi phải 4 tỷ mới đủ.

Nói rồi lão lại lạnh lùng quay sang hướng cửa sổ, phì phò hút thuốc. Mẹ thằng chó đang chửi đểu mình đây mà – chị Đào nghĩ. Thực ra, lần này trở về rồi quyết tâm đi vay vốn để làm ăn, chị cũng chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị người ta chửi rủa xỉa xói rồi. Nhưng, giờ bị lão Mạnh khinh rẻ nói cay đắng như thế, chị thấy ức vô cùng. Làm sao mà một cán bộ lại có thể ăn nói và thái độ như thằng vô học thế không biết. Lão này mà gặp chị vài tháng trước thì có mà chị nổi xung lên, choiwir váy ra mà chụp cả vào đầu cho ấy chứ đùa à.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng chị Đào vẫn kìm nén được chính mình. Chị biết, chị không thể sống lại cái tính cách của một con cave được, chị phải làm người thì phải bỏ được những thói đành hanh và đĩ đợm của ngày xưa đi đã. Với lại, giờ mình cần vay vốn, mà làm cho lão ấy tức thì chỉ có thiệt thân, lão chẳng ký duyệt đơn cho thì bỏ mẹ.

Chị nhún nhường:
– Dạ thôi, em xin anh, chắc là thể nào mà chả còn có thể thu xếp được. Em thấy bảo xã mình mới được duyệt chi nửa tháng nay…. 400 trăm triệu, làm gì mà đã…. Thôi anh, xem xét cho em…
Nghe cái bộ giọng có vẻ như nài nỉ của chị Đào, lão Mạnh như mừng thầm vì đã đạt được như ý lão. Ngay từ đầu, đọc cái đơn, lão đã nghĩ là phải xem con Đào này thế nào rồi. Mẹ nhà mày – lão nghĩ – tưởng thế nào chứ, có bố mày sống dậy cũng chả dám bảo mày cãi tao lúc này nhé. Mẹ con cave!
Quay ngoắt 100% thái độ, lão Mạnh đứng hẳn dậy, bước gần đến Đào. Lão lại châm thêm điếu thuốc, rít một hơi thật dài, và…cúi xuống. Bố khỉ, biết thế này sang đứng đây từ lúc nãy nhỉ – lão vừa chằm chằm nhìn vào khe hở của cổ áo, nơi đang nhô cao và lộ rõ cái khe ngực….

Khẽ nuốt nước miếng vào trong, lão Mạnh cười nhẹ, nói:
– Tôi nói thế thôi, làm gì mà đã hết, em Đào cứ yên tâm. Đơn vay vốn của em tôi sẽ xem xét, nhưng mà phải một vài ngày đã. Tôi cần tra một số vấn đề về hộ khẩu, lý lịch và xem lại bố cô hay ông của cô có phải là diện chính sách khác nữa hay không?
Biết thừa là lão Mạnh đang nhìn ngực mình, nhưng chị Đào chẳng để ý đến nữa, ngước mắt lên, chị hỏi:
– Vâng, thế chắc nhiều thủ tục lắm ạ? Có gì anh hướng dẫn cho em với!

Lão Mạnh quay trở lại chỗ ngồi, kéo cái ngăn kéo lôi ra một tập hồ sơ:
– Trong đây là bộ hồ sơ mẫu cô về điền các thông tin vào đây – lão lôi từng tờ ra chỉ cho Đào – cái tờ giấy này viết xong thì đến chỗ chú Ninh phụ trách hộ tịch hộ khẩu xin chữ ký; tờ này thì gặp anh Vinh bên Thương Binh xã hội để đóng dấu xác nhận; tờ này thì qua bên anh Chính trưởng công an xã họ chứng thực cho, cái xác nhận tư pháp ấy mà.

Rít xong hơi thuốc, lão lại chỉ tiếp:
– Cái tờ cuối này, là tờ quan trọng nhất nhé. Phải có chữ ký và con dấu của anh Bình – Phó chủ tịch xã. Nhưng cái chỗ này, nếu lên xin chữ kỹ, tốt nhất em nhờ bà cụ nhà em lên xin hộ cho
– Ơ, sao lại thế ạ – chị Đào thắc mắc?
Vẫn cái bộ dạng nheo nheo kính mắt, lão Mạnh lại chằm chằm nhìn vào ngực Đào rồi ngước lên, nói:
– Tôi nói cô đừng chê tôi thô lỗ nhé, nhìn cô thế kia…..tôi còn đang muốn chứ nói gì đến người khác? Nói ít hiểu nhiều, khuyên cô thế còn cô làm sao thì làm!

****

Bữa cơm trưa hôm ấy, bà Thoan hỏi con:
– Nay con lên xã có được việc không?
Chị Đào từ tốn trả lời:
– Được việc mẹ ạ, mà thực ra là mới xin xong bộ hồ sơ để điền vào thôi. Lúc nãy con viết xong hết rồi, chiều lại quay ra đó để xin chữ ký của mấy phòng ban gì nữa cơ.
Ừ – bà Thoan cúi xuống gắp cho chị Đào miếng thịt, rồi lại hỏi:
– Thế sáng nay con gặp ai ở xã? Có gặp ông Bình Phó chủ tịch không?
– Gặp lão Mạnh bên vay vốn thôi mẹ ạ, chưa gặp chủ tịch hay phó chủ tịch.
Như sực nhớ ra điều gì, chị hỏi:
– Ủa mà mẹ, mẹ có biết cả ông Bình phó chủ tịch à?

Chững lại đâu đó khoảng gần một phút, bà Thoan đáp;
– Biết thì không biết, có việc gì lên đến xã đâu mà gặp được các ông ấy. Chỉ là nghe thiên hạ người ta đồn, ông này hống hạch cậy chức quyền lắm nên mẹ sợ con lên xin vay vốn là ông ấy lại quen thói hành dân thôi.

Câu chuyện kết thúc ở đó, sau bữa cơm chị Đào không ngủ trưa mà ngồi xem lại túi hồ sơ từng chỗ một. Chị sợ bị sai sót hoặc thiếu chỗ nào thì bị đi đi về về thì khổ.

****

Chị Đào tìm đến phòng của cán bộ hộ tịch hộ khẩu tên Ninh. Khác với lão Mạnh khi sáng, Ninh có một vẻ ngoài khá dễ chịu. Anh ta còn trẻ, chắc chỉ hơn Đào khoảng vài ba tuổi, dáng dấp thư sinh, cũng đeo kính nhưng là kính cận. Anh ta cũng tỏ rà là một công chức khá lịch sự:
– Mời chị ngồi, chị tìm tôi có việc gì không?

Đào lại bắt đầu trình bày như hồi sáng đã trình bày với lão Mạnh, rồi đưa ra tờ giấy để nhờ xác nhận hộ tịch hộ khẩu của cô vẫn còn tại địa phương. Sau khi nghe Đào trình bày xong, Ninh cũng…nhìn cô từ trên xuống dưới và dừng lại ở…bộ ngực.

Đừng quên nhấn nút theo dõi - follow kênh tiktok NHÀ BÁO NGỰ MIÊU - chia sẻ về khủng hoảng truyền thông  để không bỏ lỡ những video hữu ích nhé!

Đào nhận ra, các ông ấy đều nhìn ngực của chị rồi mới nói chuyện

Ngực Đào to tròn nên gần như là tâm điểm chú ý cho bất kỳ người nào gặp chị ngay từ giây phút đầu tiên. Dù rằng giờ này thì nó đã nhũn nhẹo và thâm đầu ti hơn rồi, nhưng qua bộ triumph mấy trăm bạc mà Đào đang mặc thì chẳng ai biết được là nó đã nát lắm rồi nếu không ai biết về quá khứ của cô.

Nhưng, chỉ thoáng vậy thôi, Ninh trở lại với phong thái của một anh chàng lịch sự ngay. Anh rút bút đang kẹp ở trên túi ngực áo xuống đọc lại nội dung tờ giấy. Vừa đọc, Ninh vừa hỏi:
– Kể ra chị cũng may đấy, đi xa nhiều năm, làm nhiều nơi như thế mà không dại dột cắt khẩu chuyển khẩu. Chữ nhỡ mà có nghe theo anh nào, cắt khẩu đi rồi giờ về chắc chật vật lắm đấy mới có thể xin nhập lại nhé.

Đưa bút định ký rồi, chẳng hiểu sao anh lại ngẩng lên, hỏi chị Đào:
– Mà tôi hỏi thật chị Đào đừng trách tôi lắm chuyện nha
Vâng ạ, anh cứ hỏi đi ạ – Đào cảm thấy hơi lo lắng, đáp lại.
Đặt hẳn bút xuống bàn, nhưng vẫn ngồi yên ở ghế, Ninh hỏi:
– Theo cái nghề ấy, đã khi nào chị thấy muốn được yêu chưa? Đã khi nào chị gặp được một người đàn ông tốt muốn cùng chị xây hạnh phúc chưa?

Ô lạ nhỉ, tay cán bộ này làm hộ tịch hộ khẩu hay làm tư vấn tâm lý thế nhỉ? Sao hắn lại hỏi chuyện này nhỉ, câu hỏi làm cho Đào cảm thấy vừa chạnh lòng, vừa hơi xúc động, hơi tủi tủi nhưng vẫn hơi lo lắng.
Thấy Đào không nói gì, Ninh tự trả lời luôn:
– Chắc cũng khó chị nhỉ. Có phải ai cũng hiểu được mình đâu. Cái nghề nó xấu chứ con người mình chưa chắc đã xấu chị nhỉ. Mình cũng là con gái, mình cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc chứ nhỉ.

Chẳng biết trả lời thế nào, chị Đào chỉ biết hơi mỉm cười với Ninh. Nhưng, quả thực là chị đã dành cho anh ta một nụ cười trìu mến và như có sự cảm ơn, trân trọng trong đó.
– Thôi, chị đừng suy nghĩ gì nhiều nhé – rồi sẽ có người đàn ông tốt đến với chị thôi, Tôi tin là vậy!

Nói xong câu ấy, Ninh cúi xuống ký ngay tờ giấy rồi đưa cho chị Đào:
– Thôi chị đi xin chữ kí tiếp đi, còn 3 tờ nữa cơ đấy
Ninh đứng lên, hồn nhiên cầm lấy tay Đào dắt ra cửa, rồi chỉ:
– Này nhé, phòng tư pháp bên này, góc kia là phòng thương binh xã hội còn phòng anh Bình phó chủ tịch thì lên tầng 2, ở cuối dãy.

Đùa đâu, sao mà anh cán bộ này đáng yêu thế chứ lị – Đào cười và nghĩ – thế mà mình cứ lo sợ là lại gặp mấy gã giống lão Mạnh nữa chứ. Chị Đào hơi cúi đầu chào Ninh rồi định bước đi, thì bỗng Ninh kéo tay chị lại:
– À quên, cho tôi xin…à cho tôi xin số điện thoại của chị Đào được không?
Như chẳng chờ chị hỏi lý do, Ninh nói luôn:
– À tôi xin số điện thoại để nhập vào thông tin quản lý nhân khẩu ấy mà. Giờ thời đại điện tử rồi, hồ sơ sổ sách và liên lạc phải thông suốt chị ạ.

Vâng! – Nói rồi chị Đào đưa điện thoại cho Ninh tự nhập số gọi sang máy anh ta. Xong xuôi, chị định ra về thì lại bị gọi giật lại lần nữa:
– Ấy khoan!
Nói rồi Ninh đưa tay về phía Ngực chị, làm chị hốt hoảng hơi lùi người lại phía sau. Nhưng Ninh vẫn đưa tay đặt lên ngực chị và…
– Áo chị bẩn này, lúc nãy đi đâu mà sao có vết bẩn bám, để tôi lau cho chị nhé – Ninh vừa nói vừa lấy ngón tay di di trên ngực chị Đào mấy lượt.- Xong rồi, đã sạch, thôi chị đi đi, chúc chị thuận lợi mọi việc nhé! – À, nhớ lưu số của tôi nhé chị Đào.

Chị Đào bước đi mà vẫn không kịp hiểu là áo mình bị bẩn khi nào. Quả thực, chị chẳng nhớ nổi có va cái gì vào không, và lúc Ninh đưa ngón tay day day trên ngực chị, chị cũng chưa kịp nhìn thấy nó bẩn như nào thì Ninh đã bảo là xong rồi.

***

Chị Đào bước vào phòng tư pháp xã, ông Vinh – cán bộ thương binh xã hội. Theo tập hồ sơ thì chị cần xin xác nhận chế độ chính sách mà bà mẹ chị đang được hưởng – ông nội chị là Liệt sỹ mà. Khác với cái giọng có vẻ mờ ám của lão Mạnh hay giọng nói nhẹ nhàng thư sinh của tay Ninh, thì ông Vinh này có cái giọng ồ ồ, to khỏe và nói chuyện thì cứ như đang cãi nhau ấy.

– Mỗi tháng bà cụ nhà cô được một triệu hai tiền chính sách rồi, người già làm gì tiêu hết nhiều tiền đâu, rồi cô lại còn đi làm ăn xa bấy nhiêu lâu nữa, thiếu gì vốn mà phải làm đơn vay vốn thế cô Đào? – lão hất hàm hỏi chị sau khi đọc cái tờ giấy xác nhận xong.

Mẹ cha nó chứ – chị Đào nghĩ – lại nói đểu chả khác gì tay Mạnh đây mà. Thôi thì lại phải nhịn tiếp vậy:
– Dạ thưa, quả thực chẳng có vốn liếng gì nên đánh liều đi vay bác ạ. Xin bác xác nhận giúp chế độ chính sách nhà em đang có để hoàn thiệ hồ sơ ạ
– Tôi không xác nhận đâu – lão Ninh thẳng thắn nói – cũng muốn giúp cô, nhưng tôi nghĩ cô nên nhường phần vốn cho người khác, những người mà chưa có diện chính sách nào ấy.

Hình như cảm thấy ông ta nói đúng, chị Đào im lặng chẳng dám nói gì. Nhưng mà, dù ông ấy nói đúng nhưng quả thực mình cũng đang cần lắm mà. Lần này mà vay vốn được thì thực sự mình có cơ hội làm lại cuộc đời, thoát khỏi thân phận của một con cave. Không được, thử thuyết phục lão ấy xem sao. Nghĩ vậy, chị bẽn lẽn nói:

– Anh à, em biết là như thế, anh dạy thế thì em xin nghe. Nhưng, cuộc sống cũng nhiều khó khăn quá, em cũng chỉ là cùng đường mà trở về chứ có công ăn việc làm đàng hoàng như người ta đâu. Thôi, anh làm phúc, xác nhận giúp em…

Nhưng hình như ông Vinh kiên quyết lắm:
– Thôi, cô về đi, tôi không xác nhận được đâu. Xã mình quả thực là nhiều hộ còn cần được vay vốn lắm, cô thông cảm, về đi!!!

Chị Đào hụt hẫng và thất vọng, có vẻ như không thể thay đổi được ý định của vị trưởng ban thương binh xã hội thật rồi. Chị khẽ cúi đầu chào rồi đứng dậy ra về!

Chẳng biết do đang bị mất tư tưởng hay sao mà ra đến cửa chị bị vập ngay vào tường đau điếng. Chị “á” lên một tiếng làm ông Vinh phải chạy theo:
– Giời ạ, cô để mắt ở đâu thế này, sưng cả chán lên rồi đây này
– Em không sao ạ – chị trấn tĩnh lại rồi đáp.

Đang toan bước đi thì tự nhiên chị thấy có gì đó hơi là lạ, ông Mạnh đang đứng sau, áp gần chị quá, gần đến nỗi có thể nghe được cả hơi thở của ông ấy. Hình như, hình như….ông ấy đang đặt tay sờ vào mông của chị thì phải. Như một phản ứng tự nhiên, chị dùng tay đẩy mạnh ra làm ông Mạnh cũng tỏ ra là hơi luống cuống:

– Tôi, tôi xin lỗi, tôi không có ý gì, vô tình…chỉ là vô tình
Chị định bước đi, thì ông Mạnh nói:
– Thôi, cô đưa tờ giấy đây, tôi ký cho, coi như là xin lỗi vì sự vô tình khiếm nhã vừa rồi!

Nói rồi ông cầm lấy tập hồ sơ của chị Đào, rút ra cái tờ giấy mà ông cần xác nhận, rồi đặt bút ký. Bước chân đi rồi mà chị Đào vẫn cảm thấy có gì đó không phải thật trong những điều vừa diễn ra. Có thể là ông ấy vô tình thôi, nhưng cũng có thể là… Nghĩ vậy bởi vì tự dưng chị nhận ra một điều rất khốn nạn là từ sáng tới giờ, cũng chỉ vì cái đơn vay vốn này mà chị bị người ta sờ hết ngực đến mông rồi chứ có không đâu.

Bước tiếp tìm phòng trưởng công an xã mà tự nhiên chị thấy lo sợ vô cùng, chẳng hiểu sao, tự nhiên gương mặt của lão Mạnh, tay Ninh và ông Vinh bất chợt cứ hiện lên….

Còn tiếp

MR. SỰT


Copyright © Bài viết này có bản quyền tác giả, vui lòng ghi rõ nguồn tác giả Nhà báo Ngự Miêu hoặc www.toilangumieu.com khi bạn sử dụng, đăng tải, dẫn nguồn lại bài viết này. Trân trọng cảm ơn! - Chi tiết vui lòng liên hệ: nhabaongumieu@gmail.com - Theo dõi nhà báo Ngự Miêu trên nền tảng tiktok hoặc kênh youtube.

0 Comments

Leave a Reply

XHTML: You can use these tags: <a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <s> <strike> <strong>